Thơ chế hay
Cũng khởi đầu là Cờ (C) đứng cạnh U.
Sao cho rằng CỤ lớn hơn CU ?
Anh chỉ ước một thảo nguyên đầy chó,
Một nông trường bát ngát lá mơ xanh.
Một dãy Trường Sơn trồng đầy Sả ớt.
Một dòng sông chứa đầy rượu pha cồn.
Để nơi ấy tháng ngày anh tu luyện,
Xa bụi trần và quên lãng bóng hình em
———————–
Cũng khởi đầu là Cờ (C) đứng cạnh U.
Sao cho rằng CỤ lớn hơn CU ?
Râu ria rậm rạp CU như CỤ,
Da dẻ nhăn nheo CỤ giống CU.
Chớ cậy ngày nay lên mặt CỤ.
Mà quên thuở nọ vốn thằng CU.
Lạ gì CU thêm dấu nặng là thành CỤ ;
CỤ bớt dấu nặng, thì CỤ hóa CU.
(Tây nào phân biệt CU hay CỤ).
Thế sự đảo huyền chuyện CỤ CU,
Lộn sòng “Thằng CỤ” với “Ông CU”
CU “Quân tử kiếm” là “CU CỤ”,
CỤ “Lão ngoan đồng” ấy “CỤ CU”.
Ra chốn đình trung ưng gọi CỤ,
Giữa vòng hương phấn muốn là CU.
Giai nhân có hỏi CU hay CỤ ?
“Ngũ thập niên tiền .. CỤ vốn CU”.
Năm nay tuổi tớ sáu mươi tư,
Rằng CỤ rằng CU tớ cũng ừ!
Với bọn nhóc tì, ừ ! Lão: CỤ ;
Cùng hàng tiến bối, dạ ! Con: CU.
Nhơn sanh ảo ảnh, đời là mộng ;
Thế sự vô thường, khôn giả ngu.
Thành bại nhục vinh, mây khói cả ;
CU hay CỤ há khác nhau ư.
————————
Thuở còn sung, ngày hai cữ là thường
Yêu quê hương qua từng chai đế nhỏ
Ai bảo say sưa là khổ?
Tôi mơ màng nghe men vút lên cao
Những ngày đi nhậu
Té ở cầu ao
Vợ bắt được chưa đánh roi nào đã khóc
Cô bé nhà bên nhìn tôi cười khúc khích
“Chị giận anh rồi, tối qua ngủ với em!”
————————
Ví dụ ta chia tay
Cuộc sống vẫn cứ trôi đi anh nhỉ
Nắng vẫn vàng và sóng vẫn dịu dàng thủ thỉ
Bài ca của những đôi lứa yêu nhau
Anh về thăm phố liệu có thấy niềm đau
Phượng vĩ cuối hạ cháy trong chiều tím ngắt
Ta lại lạc mất nhau giữa dòng đời tất bật
Thảm đỏ trải cuối trời nào phải để đợi anh
Ví dụ ta chia tay
Buồn nhưng cũng sẽ nhẹ nhàng hơn anh nhỉ
Em sẽ đóng vai cô nàng vị tha như anh đã nghĩ
Chúc lành anh với cô nàng chẳng phải em
Em hiểu em thua bởi chẳng biết tranh giành
Cứ ngỡ điều gì là của em thì sẽ là của em mãi mãi
Nên chẳng hiểu được trái tim anh cũng có khi quá tải
Mệt mỏi với đợi c