Có một bài thơ rất kỳ lạ, tựa đề là “Cảnh xuân”. Bài thơ đọc ngược, đọc xuôi, cắt đầu, cắt đuôi từng câu mà vẫn cực hay. Ðọc “Cảnh xuân” ngay và kiểm tra xem có đúng là
Chồng là một đấng anh hào Là duyên, là nợ trời trao cho mình Chồng là trụ cột gia đình “Ba đồng một mớ” ta rinh về nhà Chồng là Bố của con ta“ To đầu mà dại” đến
Em ứ lấy chồng bác sĩ đâu Nơi đây mùi thuốc nhức cả đầu Về khuya hai đứa đang yên giấc Giật mình hét lớn chích vào đâu? *** Em ứ lấy chồng giám đốc đâu Sổ sách luôn